tuyển tập thơ xuân quỳnh
Trong phong trào thơ ca kháng chiến chống Mỹ, cùng với Gió Lào cát. trắng, Xuân Quỳnh còn ghi dấu ấn thành công của mình với tập thơ Hoa dọc. chiến hào (1968) khẳng định vị trí của mình trong giai đoạn văn học kháng. chiến chống Mỹ cũng như nền văn học Việt nam hiện đại.
Nhắc đến Xuân Quỳnh độc giả thường nhớ đến một nữ thi sĩ với những bài thơ tình nồng nàn, tha thiết. Với "Trời xanh của mỗi người", chúng ta sẽ được tiếp cận gia tài văn học trọn vẹn của Xuân Quỳnh với mảng đề tài viết cho thiếu nhi mà nữ thi sĩ đã gửi gắm tình yêu, nhiệt huyết sáng tạo.
- Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương (nay là thành phố), tỉnh Hải Dương, cùng với chồng Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi. II. Sự nghiệp tác giả Xuân Quỳnh. a. Tác phẩm chính
Tuyển tập "Trời xanh của mỗi người": Khi chất thi sĩ của Xuân Quỳnh đặt cạnh bản năng người mẹ September 28, 2022 tin trong ngay , tin tuc 24h , tin tuc giai tri , tin vietnamnet , vietnamnet
Với Xuân Quỳnh là thế: mọi con sóng đều có bờ, mục đích là vỗ vào bờ, nên khi sóng xa bờ thì phải nhớ bờ, ngày đêm không ngủ được. Cũng như sóng, nỗi nhớ về "Anh" vẫn dào lên mãnh liệt: "Lòng em nhớ đến anh. Cả trong mơ còn thức". Tình yêu đến, tình yêu
Site De Rencontre Gratuit 59 Sans Inscription. Xuân Quỳnh được mệnh danh là “nữ vương thơ tình yêu của Việt Nam”. Thơ hường viết về những tình cảm sắp gũi, bình dị, trong sáng của đời sống gia đình và cuộc sống hàng ngày, biểu lộ những rung cảm và khát vọng của một trái tim phụ nữ chân tình, tha thiết và đằm thắm. Bạn đang xem bài Tuyển tập Thơ tình Xuân Quỳnh mời độc giả cùng tham khảo tài liệu Tuyển tập thơ tình của Xuân Quỳnh do chúng tôi tổng hợp lại những bài thơ tình hay nhất của thi sĩ. I. Đôi nét về tác giả Xuân Quỳnh – Xuân Quỳnh sinh năm 1942 và mất năm 1988, tên đầy đủ là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. – Quê ở làng An Khê, ven thị xã Hà Đông, tỉnh Hà Tây nay thuộc Hà Nội. – Bà là một trong những thi sĩ nữ xuất sắc của Việt Nam, được mệnh danh là nữ vương thơ tình yêu của Việt Nam. – Thơ của Xuân Quỳnh thường viết về những tình cảm sắp gũi, bình dị, trong sáng của đời sống gia đình và cuộc sống hàng ngày, biểu lộ những rung cảm và khát vọng của một trái tim phụ nữ chân tình, tha thiết và đằm thắm. – Xuân Quỳnh được tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật vào năm 2011. – Một số tác phẩm tiêu biểu những tập thơ Chồi biếc 1963, Hoa dọc hào chiến đấu 1968, Lời ru trên mặt đất 1978, Chờ trăng 1981, Tự hát 1984. Trong đó có một số bài thơ đặc biệt nổi tiếng Thuyền và biển, Sóng, Tiếng gà trưa, Thơ tình cuối mùa thu… Một số tác phẩm viết cho thiếu nhi Mùa xuân trên cánh đồng truyện thiếu nhi, 1981, Bầu trời trong quả trứng thơ văn thiếu nhi, 1982… 1. Thuyền và biển Em sẽ kể anh ngheChuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biếtThuyền nghe lời biển khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọngVà tình biển bát ngátThuyền đi hoài không mỏiBiển vẫn xa… còn xa Những đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi tâm tưQuanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớBiển ồ ạt xô thuyềnVì tình yêu muôn thuởCó bao giờ đứng yên?0 Chỉ có thuyền mới hiểuBiển mênh mông nhường nàoChỉ có biển mới biếtThuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhauBiển bạc đầu thương nhớNhững ngày không gặp nhauLòng thuyền đau – rạn vỡ nếu như từ giã thuyền rồiBiển chỉ còn sóng gió” nếu như phải cách xa anhEm chỉ còn bão tố. Chồi biếc, 1963 2. Chồi biếc Dưới hai hàng câyTay ấm trong tayCùng anh sóng bướcNắng đùa mái tócChồi biếc trên câyLá vàng bay bayNhư nghìn cánh bướm Lá vàng rụng xuốngCho đất thêm mầuCó mất đi đâuNhựa lên chồi biếc Này anh, em biếtRồi sẽ có ngàyDưới hàng cây đâyTa không còn bướcNhư người lính gácĐã hết phiên mìnhNhư lá vàng rụngCho trời thêm xanh Và đời ngày maitrên phố này nhỉNhững đôi tri kỷSóng bước qua đâyLá vàng vẫn bayChồi non lại biếc 3. Sóng Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêubổi hổi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên? Sóng khởi đầu từ gióGió khởi đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ tới anhCả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở cuộc thế tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể nghìn năm còn vỗ. Hoa dọc hào chiến đấu, 1968 4. Hoa cỏ may Cát vắng, sông đầy, cây ngơ ngẩn,Không gian xao xuyến chuyển sang mình người nào gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đồng hành với gió,Lòng như trời biếc lúc sơ cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,người nào biết lòng anh có thay đổi? 5. Tự hát Chả dại gì em ước nó bằng vàngTrái tim em, anh đã từng biết đóAnh là người khinh thường của cảiNên nếu như cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trờiVì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuốngLại mình anh với đêm dài câm lặngMà lòng anh xa rời với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái timBiết làm sống những hồng huyết cầu đã chếtBiết lấy lại những gì đã mấtBiết rút sắp khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emBiết thèm khát những điều anh mong ướcBiết xúc động qua nhiều nhận thứcBiết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiềuNhững cửa sổ con tàu chẳng đóngDải đồng hoang và đại nghìn tối sẫmEm lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo lắng trước xa tắp đường mìnhTrái tim đập những điều không thể nóiTrái tim đập cồn cào cơn đóiNgọn lửa nào le lói giữa đơn chiếc Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emLà máu thịt, đời thường người nào chẳng cóCũng ngừng đập lúc cuộc thế không còn nữaNhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi. Tự hát, 1984 6. Thơ tình cuối mùa thu Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đồng hành láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cảLối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt mákhá lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ Thời gian như là gióMùa đồng hành tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may. 7. Nói cùng anh Em biết đó là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâuSự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnngày hôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đớn đau tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều ngày hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều tới mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc thế rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên tuyến đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn đó tình yêu, em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn vàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn. Tự hát, 1984 8. Sân ga chiều em đi Sân ga chiều em điMênh mang màu nắng nhạtBụi bay đầy ba lôBụi cay xè con mắt Sân ga chiều em điGạch dưới chân lặng imBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng tiếng còi tàuLòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em quaNhững phố phường nở rộBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm đường xa nắng dãiChuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòngNhớ về nơi ta ởMùa thu vàng đường phốLá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em đi. 9. tình khúc trong lòng vịnh Em về hoa trắng dâu daVỉa than đen óng, chuyến phà nước êmEm về bãi cát chao nghiêngĐảo xanh in bóng con thuyền nhấp nhôNắng hồng cho áo nhanh khôBông hoa cúc biển mùa thu nở rồiChùm sim chín ở ven đồiLặng nghe tiếng hát đưa nôi dặt dìuĐã thương mấy núi cũng trèoMấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua Bình yên trên những mái nhàVịnh xanh nước lặng, buồm xa cuối trờihàm ơn hạt muối mặn mòiVới gừng cay để cho người nhớ nhauXin đừng nhắc chuyện xưa sauHãy vui với sóng với tàu với emVịnh này vịnh của con timCủa tình yêu, của ấm êm cuộc thếNhìn đâu cũng thấy nụ cườiHàng phi lao hát những lời mát xanhMột bên biển, một bên anhEm yêu giây phút chúng mình có nhaunghìn xưa cho tới ngày maiVịnh xanh như buổi ban đầu tình yêu. 10. Thơ tình tôi viết Thơ tình tôi viết cho người nàoGiữa muôn sóng nước nơi ngoài đảo xa Lán che, công sự là nhàthương nhớ chứa đáy ba lô theo cùngMột mảnh vườn, một dòng sôngMặt người con gái như vầng trăng thuGửi người nào tôi viết dòng thơtới nơi biên giới mờ mịt mây bayNúi cao, rừng rậm, sương dàyCùng cây súng thức sớm hôm khôn nguôi. Thương về mặt nước giếng thơiHoa ngâu thơm suốt dặm dài tiễn bao thèm khát đợi chờNúi xa, biển rộng, nắng mưa mấy thờiThơ tình tôi viết cho tôiQua đắng cay với buồn vui đã nhiềuVẫn còn nguyên vẹn niềm yêuNhư cây tứ quý đất nghèo nở người gió lạnh sương saCho tôi ở dưới mái nhà bình yênMực thơm, giấy trắng ngọn đènDòng thơ tôi viết thâu đêm tặng người. 1983
Trên tao đàn văn học Việt Nam cuối thế kỷ XX, Xuân Quỳnh được đánh giá là nhà thơ nữ xuất sắc để lại nhiều dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Thơ Xuân Quỳnh rất tự nhiên, mộc mạc, chân thật, thể hiện rõ khát khao đối với cuộc sống và tình yêu đôi lứa. Hãy cùng THECOTH thưởng thức những bài thơ hay nhất đã làm nên tên tuổi của nữ sĩ này. Đôi nét về tiểu sử cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Xuân Quỳnh Tiểu sử Nhà thơ Xuân Quỳnh tên thật Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6-10-1942 tại xã La Khê, huyện Hoài Đức, Hà Nội. Bà xuất thân trong một gia đình công chức, mồ côi mẹ từ nhỏ, ở với bà nội. Ban đầu bà được tuyển vào Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và được đào tạo thành diễn viên múa. Sau này, bà học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ khoá I của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ Năm 1973, bà kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ, trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu tiên với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly năm 1978 đến lúc mất bà làm biên tập viên Nhà xuất bản Tác phẩm mới. Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương nay là thành phố, tỉnh Hải Dương cùng với Lưu Quang Vũ và con trai út Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi. Sự nghiệp thơ ca của nhà thơ Xuân Quỳnh Xuân Quỳnh là một nữ thi sĩ nổi tiếng của thơ ca Việt Nam. Bà là tác giả của nhiều bài thơ tình nổi tiếng như Thuyền và biển, Sóng, Hoa cỏ may, Tự hát, Nói cùng anh… Các tác phẩm thơ như "Sóng", "Truyện cổ tích về loài người" của bà đã được đưa vào sách giáo khoa phổ thông để giảng dạy. Tập thơ Xuân Quỳnh hay nhất, sâu lắng cảm xúc Xuân Quỳnh là một nữ thi nhân nổi tiếng với những bài thơ hay về quê hương, đất nước, kỷ niệm tuổi thơ và tình yêu gia đình. Thơ Xuân Quỳnh mang tính hướng nội tâm trạng, dung dị, đơn giản, chất chứa nhiều cảm xúc sâu lắng. Sau đây là những bài thơ hay nhất của bà. Tự hát Tự hát - bản tình ca bất tử về tình yêu Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi. Tự hát là bài thơ hay được sáng tác vào năm 1984, rút ra tập thơ cùng tên của nữ sĩ Xuân Quỳnh. Đây được xem là thi phẩm hay, mang đậm phong cách của nhà thơ này. Tự hát là tiếng lòng của một trái tim dung dị nhưng hết sức mãnh liệt với nỗi khát khao dâng hiến trong tình yêu. Với tâm trạng tràn ngập hạnh phúc của một người phụ nữ đang yêu và được yêu, khúc hát này thực sự làm người đọc cảm thấy rạo rực theo hồn thơ của tác giả. Mẹ Của Anh Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắc chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Đây có lẽ là bài thơ xúc động nhất trong tất cả những sáng tác của nhà thơ Xuân Quỳnh. Nhiều người yêu thích bài thơ này vì nó mộc mạc, chân thành, đôn hậu và rất đời thường. Mẹ của Anh là bài thơ tặng mẹ chồng của nàng dâu hiếu thảo Xuân Quỳnh. Âm hưởng chính của bài thơ như lời thủ thỉ, tâm tình, lòng biết ơn của nhà thơ đối với bà Vũ Thị Khánh, mẹ của cố nhạc sĩ Lưu Quang Vũ. Hoa cỏ may Hoa cỏ may - một trong những bài thơ nổi tiếng của Xuân Quỳnh Lối cũ em về nay đã thu Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? Không gian bài thơ là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và hoang sơ khi tiết trời chuyển sang thu. Một không gian thu mênh mang nhưng xao xuyến, ngẩn ngơ, mang đầy nhớ nhung về những mùa thu đã qua. Hình ảnh hoa cỏ may không kiêu kỳ, không hương sắc, mộc mạc, chân thành. Nó có thể bay đến bất kỳ đâu, đặt chân đến mọi nơi, giống như tình yêu của anh và em, dù xa cách bao nhiêu vẫn tìm về bên nhau. Cỏ Dại “Cỏ dại quen nắng mưaLàm sao mà giết đượcTới mùa nước dângCỏ thường ngập trướcSau ngày nước rútCỏ mọc đầu tiên” Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lênKhi tôi bước giữa một rừng cỏ dạiKhông nhà cửa. không bóng cây. Tim lốiCứ cường hào rẽ cỏ mà đi. Người dân quân tì súng lắng ngheBài hát nói về khu vườn đầy tráiAnh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dạiNỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh Mảnh đạn bom và chất lân tinhĐã phá sạch không còn chi nữaChỉ có sắt chỉ còn có lửaVà cuối cùng còn có đất mà thôi Thù trong lòng và cây súng trên vaiCùng đồng đội anh trở về làng cũAnh nhận thấy trước tiên là cỏSự sống đầu anh gặp ở quê hương Có một lần anh tìm đến bà conKhi xúm xít quanh anh thăm hỏiGiữa câu chuyện có điều này đau nhói– Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa? Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưaGần gũi nhất vẫn là cây lúaTrưa nắng khát ước về vườn quảLúc xa nhà nhớ một dáng mâyMột dòng sông, ngọn núi, rừng câyMột làn khói, một mùi hương trong gió… Có mấy ai nhớ về ngọn cỏMọc vô tình trên lối ta điDẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chiKhông nghĩ đến nhưng mà vẫn có. Em chỉ là loài cỏ dại Bàn tay em Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? *** Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ *** Đường tít tắp, không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở... Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em. Thi phẩm này nằm trong tập thơ “Tự hát” của nhà thơ Xuân Quỳnh. Vẻ đẹp của người phụ nữ trong bài thơ hiện lên với đầy đủ những đức tính tốt đẹp thông qua hình ảnh đôi bàn tay chịu thương chịu khó, hi sinh tảo tần, đảm đang, tháo vát, yêu thương chồng con, khát khao được yêu… Phải chăng người phụ nữ ấy chính là nhà thơ Xuân Quỳnh. CHÙM thơ Xuân Quỳnh về tình yêu vô cùng lãng mạn Đề tài tình yêu là đề tài xuyên suốt trong thơ Xuân Quỳnh. Bà viết về tình yêu bằng trái tim của một người phụ nữ yêu nồng nàn, tha thiết nên thơ tình của bà nồng nàn, xúc cảm. Sau đây là những bài thơ Xuân Quỳnh về tình yêu hay nhất. Sóng Tình yêu và những con sóng Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương THE COTH - Top sản phẩm bán chạy -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ. Bài thơ lấy cảm hứng từ chuyến đi thực tế của nhà thơ tại vùng biển Diêm Điền thuộc tỉnh Thái Bình, xuất bản năm 1968, in trong tập thơ “Hoa dọc chiến hào”. Ở cái tuổi 25 trẻ trung, yêu đời, đầy sức sống, nhà thơ đã không ngần ngại thể hiện tình yêu và trái tim mình. Sóng dữ dội và dịu êm, ông ào và lặng lẽ…. giống như bản chất của tình yêu vậy. Từng câu chữ trong bài đều như những nốt nhạc rạo rực yêu thương. Tình yêu ấy nồng nàn, tha thiết, sắt son, thủy chung, khát vọng, vượt qua mọi giới hạn của không gian và thời gian để cập bến bờ hạnh phúc. Sân Ga Chiều Em Đi Sân ga chiều em điMênh mang màu nắng nhạtBụi bay đầy ba lôBụi cay xè con mắt Sân ga chiều em điGạch dưới chân im lặngBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng tiếng còi tàuLòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em quaNhững phố phường nhộn nhịpBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm đường xa nắng dãiChuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòngNhớ về nơi ta ởMùa thu vàng đường phốLá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em đi. Thơ tình cuối mùa thu Thu - tình yêu thật đẹp trong thơ Xuân Quỳnh Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại... - Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may. THECOTH gửi tặng độc giả bài thơ Xuân Quỳnh “Thơ tình cuối mùa thu” trích trong tập thơ “Tự hát” năm 1984. Bài thơ đặc biệt thu hút người đọc không chỉ ở cách miêu tả cảnh khi vào thu chân thực, sinh động mà còn ở cách biểu đạt tình yêu mới mẽ và hết sức lãng mạn Không cầu kỳ câu chữ, cũng không hoa mỹ khi sử dụng hình ảnh so sánh nhưng tình yêu trong thơ, khát khát được yêu và được sống hết mình vẫn hiện lên rất rõ. Ai đọc thơ Xuân Quỳnh đều cảm thấy rất thân thuộc bởi ta như thấy mình ở trong đó. Nói Cùng Anh Em biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâuSự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn. Thuyền và biển Câu chuyện tình thuyền và biển Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa... còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau - rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió” Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố. Thuyền và Biển đã trở thành bản tình ca bất tử về tình yêu dù qua bao thế hệ vẫn còn nóng hổi. Bài thơ rút ra trong tập thơ “Chồi biếc” của nữ sĩ Xuân Quỳnh vào năm 1963 và được phổ nhạc năm 1981. Giai điệu bài thơ trầm lắng nhưng dạt dào cảm xúc. Xuyên suốt bài thơ là hình ảnh thuyền và biển biểu trưng cho người con gái và người con trai trong tình yêu. Thuyền và biển luôn bên nhau như tình anh và em thủy chung, sắt son không bao giờ thay đổi. Dẫu bão tố phong ba, dẫu xa cách hàng ngàn hàng vạn dặm vẫn nguyện gắn bó bền chặt bên nhau suốt đời. Thuyền và Biển của Xuân Quỳnh trở thành lời tỏ tình ngọt ngào nhất cho mọi đôi trái gái đang yêu Những vần thơ Xuân Quỳnh về phụ nữ sâu lắng cảm xúc Xuân Quỳnh có khá nhiều bài thơ viết về phụ nữ hay, sâu sắc. Hơn trên hết, bà cùng là phụ nữ, nên bà đồng cảm, thấu hiểu tâm lí của chị em nên những bài thơ của bà viết về phụ nữ khá sâu sắc. Điển hình có các bài thơ sau đây. Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Bài thơ hay của Xuân Quỳnh viết về phụ nữ Anh không ngủ được ư anh?Để em mở quạt quấn mành lên choLặng sao cái gió mặt hồGhét sao cái nóng đầu mùa đã ghê!Đoàn thương binh mới trở vềĐánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiều Anh không ngủ được anh yêu?Nghe chi con lũ đang chiều nước dângNgày mai cây lúa lên đòngLại xanh như đã từng không mất mùaCon sông bạn với con đòCon người bạn với câu hò trên sông. Ngủ đi, em khép cửa phòngĐể em lên gác em trông xem nàoAi đồn rằng cọ cháy caoNgười dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồiHình như lửa đã tắt rồiGió không thổi nữa anh ơi yên lòng Thương gì người đói lang thangXin ăn trên khắp phố phường ngoài kiaNgủ đi anh hãy ngủ yênRồi mai họ sẽ trở về quê thôiLòng thương chỉ nói bằng lờiLấy đâu ra gạo cho người được no Khuya rồi anh hãy ngủ điĐể em trở dậy em che bớt đènĐứa nào nó nói cùng anhCái tin chết của bạn mình vừa xongChắc là đường đất khó khănNên thư từ chẳng thể năng gửi vềAnh ơi anh hãy ngủ điThằng con ta nó nằm mê đó màNgày chơi súng giả ba lôLàm anh giải phóng hét hò suốt thôiMười năm sau lớn lên rồiSẽ quên đi những trò chơi bây giờ Ngủ đi anh, hãy ngủ đi… Bài thơ Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Xuân Quỳnh, tác giả viết về chàng trai khó ngủ và lời động viên của cô gái. Bài thơ là hết lời động viên, an ủi giúp chàng trai yên tâm giấc ngủ, lời ru như giải đáp mọi nổi lo âu bên trong chàng trai. Lời Ru Trên Mặt Đất Rào rào tiếng những bầy ongChuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơMẹ còn đang bận đưa ruCái hoa bận đỏ cái hồ bận xanhHạt cây đang bận nảy mầmCon quay quay có một mình ngoài kiaNgủ đi con hãy ngủ điÀ ơi… cái ngủ đang về cùng conTừ trong lá cỏ tươi nonVượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bomTừ ngôi nhà mới vừa làmNghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôiNgủ đi qua suối qua đồiQua trong lòng đất, những lời ru, qua…Đây dòng sữa trắng như ngàDẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầmVẫn còn bùn lấm đôi chânTuy nguồn nước đã trong ngần lời ruÀ ơi… ngọn lửa ngày xưaMẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu?Nhìn lên rực rỡ trên đầuLửa hôm qua đã trong màu cờ bayĐất chung sống với ban ngàyNgười chung sống với hàng cây người trồngLại thương con dế dưới hầmNhững năm bom đạn sống cùng lời ruĐã tan những đám mây mùÔng trăng tròn giữa đêm thu mát lànhCái nôi thôi mắc cửa hầmTrắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời“Ba tháng lẫy, bẩy tháng ngồi”Con đường xa tắp đất thời mênh môngGió lên từ những khu rừngMùi hương thơm tự trong lòng của hoaBốn phương đâu cũng quê nhàNhư con tàu với những ga dọc đườngĐất qua rồi những đau thươngCó chăng lời hát vẫn còn mà thôiÀ ơi… con ngủ… à ơi… Lời ru vọng lại trong đêm Bài thơ Lời Ru Trên Mặt Đất Xuân Quỳnh, tác giả viết về lời ru của người mẹ. Mở đầu bài thơ là âm thanh bầy ong, sau đó là tiếng cái tằm nhả tơ, tiếp là tiếng đưa ru, à ơi cái ngủ đang về cùng con. Bài thơ còn mượn hình ảnh hạt cây đang bận nảy mầm, vượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bom. Anh Cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối… Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ… Ở ngoài kia trời gióỞ ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em người đời thườngBiết là anh có ở! Lời Ru Của Mẹ Lời ru của mẹ đưa con vào giấc ngủ ngon lành Lời ru ẩn nơi nàoGiữa mênh mang trời đấtKhi con vừa ra đờiLời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm ápLời ru là tấm chănTrong giấc ngủ êm đềmLời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấcThì lời ru đi chơiLời ru xuống ruộng khoaiRa bờ ao rau muống Và khi con đến lớpLời ru ở cổng trườngLời ru thành ngọn cỏĐón bước bàn chân con Mai rồi con lớn khônTrên đường xa nắng gắtLời ru là bóng mátLúc con lên núi thẳmLời ru cũng gập ghềnhKhi con ra biển rộngLời ru thành mênh mông. “Lời ru của mẹ” khai thác đề tài muôn thuở trong tình cảm con người. Lời thơ tự nhiên, cảm xúc thơ chân thành, đặc biệt nữ sĩ Xuân Quỳnh đã tạo được tứ thơ đặc sắc nên thi phẩm đằm sâu nơi trái tim người đọc. Quả vậy lời ru ngọt ngào từ tấm lòng người mẹ vẫn theo mãi trọn đời con, từ tuổi ấu thơ cho đến lúc trưởng thành. Tuyển tập thơ Xuân Quỳnh cho bé gần gũi, dễ thương Là một người mẹ, Xuân Quỳnh viết những bài thơ cho bé như viết cho chính đứa con thân yêu của mình. Nên những bài thơ cho bé của Xuân Quỳnh dễ thương, đưa các bé tìm hiểu, khám phá thế giới quanh mình. Tiếng Gà Trưa Tiếng gà trưa - một trong những bài thơ hay viết cho trẻ Trên đường hành quân xaDừng chân bên xóm nhỏTiếng gà ai nhảy ổ“Cục… cục tác cục ta”Nghe xao động nắng trưaNghe bàn chân đỡ mỏiNghe gọi về tuổi thơ Tiếng gà trưaỔ rơm hồng những trứngNày con gà mái mơKhắp mình hoa đốm trắngNày con gà mái vàngLông óng như màu nắng Tiếng gà trưaCó tiếng bà vẫn mắng– Gà đẻ mà mày nhìnRồi sau này lang mặt!Cháu về lấy gương soiLòng dại thơ lo lắng Tiếng gà trưaTay bà khum soi trứngDành từng quả chắt chiuCho con gà mái ấp Cứ hàng năm hàng nămKhi gió mùa đông tớiBà lo đàn gà toiMong trời đừng sương muốiĐể cuối năm bán gàCháu được quần áo mớiÔi cái quần chéo goỐng rộng dài quét đấtCái áo cánh chúc bâuĐi qua nghe sột soạt Tiếng gà trưaMang bao nhiêu hạnh phúcĐêm cháu về nằm mơGiấc ngủ hồng sắc trứng Cháu chiến đấu hôm nayVì lòng yêu Tổ quốcVì xóm làng thân thuộcBà ơi, cũng vì bàVì tiếng gà cục tácỔ trứng hồng tuổi thơ. Bài thơ Tiếng gà trưa của chị được viết vào những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Tiếng gà trưa là âm thanh, tiếng gọi của quê hương, gia đình, xóm làng còn in đậm trong lòng người lính ra trận, trở thành hành trang của người lính trẻ. Chuyện cổ tích về loài người Chuyện cổ tích về loài người mang tính huyền thoại Trời sinh ra trước nhấtChỉ toàn là trẻ conTrên trái đất trụi trầnKhông dáng cây ngọn cỏMặt trời cũng chưa cóChỉ toàn là bóng đêmKhông khí chỉ màu đenChưa có màu sắc khác *** Mắt trẻ con sáng lắmNhưng chưa thấy gì đâu!Mặt trời mới nhô caoCho trẻ con nhìn rõMàu xanh bắt đầu cỏMàu xanh bắt đầu câyCây cao bằng gang tayLá cỏ bằng sợi tócCái hoa bằng cái cúcMàu đỏ làm ra hoaChim bấy giờ sinh raCho trẻ nghe tiếng hótTiếng hót trong bằng nướcTiếng hót cao bằng mâyNhững làn gió thơ ngâyTruyền âm thanh đi khắpMuốn trẻ con được tắmSông bắt đầu làm sôngSông cần đến mênh môngBiển có từ thuở đóBiển thì cho ý nghĩBiển sinh cá sinh tômBiển sinh những cánh buồmCho trẻ con đi khắpĐám mây cho bóng rợpTrời nắng mây theo cheKhi trẻ con tập điĐường có từ ngày đóNhưng còn cần cho trẻTình yêu và lời ruCho nên mẹ sinh raĐể bế bồng chăm sócMẹ mang về tiếng hátTừ cái bống cái bangTừ cái hoa rất thơmTừ cánh cò rất trắngTừ vị gừng rất đắngTừ vết lấm chưa khôTừ đầu nguồn cơn mưaTừ bãi sông cát vắng… Biết trẻ con khao khátChuyện ngày xưa, ngày sauKhông hiểu là từ đâuMà bà về ở đóKể cho bao chuyện cổChuyện con cóc, nàng tiênChuyện cô Tấm ở hiềnThằng Lý Thông ở ác…Mái tóc bà thì bạcCon mắt bà thì vuiBà kể đến suốt đờiCũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biếtThế là bố sinh raBố bảo cho biết ngoanBố dạy cho biết nghĩRộng lắm là mặt bểDài là con đường điNúi thì xanh và xaHình tròn là trái đất… Chữ bắt đầu có trướcRồi có ghế có bànRồi có lớp có trườngVà sinh ra thầy giáo…Cái bảng bằng cái chiếuCục phấn từ đá raThầy viết chữ thật to“Chuyện loài người” trước nhất. Chuyện cổ tích về loài người của nhà thơ Xuân Quỳnh thể hiện sự yêu thương, nâng niu đối với trẻ em tất cả mọi thứ sinh ra trên đời này đều là vì trẻ em. Câu chuyện mang tính huyền thoại, đưa các bé khám phá thêm sự tích về loài người. Mây Thuở bé tôi yêu mâyQua những hình kỳ lạĐám giống hệt lưỡi traiÓng ánh viền xanh đỏRồi mây chuyển hình ngườiGiống mẹ tôi về chợĐầu đội nón tay vungTay kia thì cắp rổCũng có đám mây đenGiống như hình con ngựaCó cái đuôi mượt dàiXổ bờm tung trước gióNgựa ơi phi nơi nàoHãy mang tôi tới đóỒ bao nhiêu bao nhiêuNhững khối hình kỳ lạTrên vòm trời nhà tôiMỗi buổi chiều vừa ngả Bây giờ ta yêu mâyDù tuổi không còn nhỏKhông tìm ra những hìnhCủa ngày xưa kỳ lạNhưng trên đường hành quânMây theo cùng che chở Mây ơi phải mây bayĐến miền Nam ta đóTrong những đêm công đồnChe mặt trăng đỡ tỏMây đến những thao trườngNơi mặt trời lửa đổChe lưng đồng chí taĐỡ nắng thiêu chín đỏVà trong những chiến hàoMây mang về ngọn gió Kìa trời cao ta đóMây điệp điệp trùng trùngTrong rừng mây du kíchVẫy vùng anh phi công Trên đất này diệt MỹMây cũng lập chiến công. Bài thơ đã nói lên vẻ đẹp, tác dụng của mây. Lấy mây làm hình ảnh trung tâm, giúp các bé khám phá thêm thế giới, cũng như các hiện tượng thiên nhiên chung quanh mình. Mùa Hạ Mùa hạ với tiêng chim ca Đó là mùa của những tiếng chim reoTrời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngảĐất thành cây, mật trào lên vị quảBước chân người bỗng mở những đường đi Đó là mùa không thể giấu cheCả vạn vật đều phơi trần dưới nắngBiển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắngTừ những miền cay đắng hoá thành thơ. Đó là mùa của những ước mơNhững dục vọng muôn đời không xiết kểGió bão hoà, mưa thành sông thành bểMột thoáng nhìn có thể hoá tình yêu Đó là mùa của những buổi chiềuCánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vútTiếng dế thức suốt đêm dài oi bứcTiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưaÔi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?Mà mặt đất màu xanh là vẫn biểnQuả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa. Thơ Xuân Quỳnh dù trải qua bao năm tháng vẫn là bản tình ca hấp dẫn đối với tình yêu của bao thế hệ. Đọc thơ ta thấy cả bóng dáng tình yêu của mình trong đó. Hy vọng với những bài thơ tình hay nhất mà THECOTH sưu tầm nói trên, bạn sẽ biết nên sống, nên yêu như thế nào. >>>Xem thêm NHỮNG BÀI THƠ NGUYỄN BÍNH HAY NHẤT ĐƯỢC CHỌN LỌC THE COTH - Top sản phẩm bán chạy Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL
tuyển tập thơ xuân quỳnh